Trong những câu chuyện trên đường vượt qua sa mạc, giữa hai người đồng
hành, là hai người bạn, đã nảy sinh một sự tranh cãi. Không tìm được sự
thống nhất, một người, không chế ngự được cảm xúc, đã tát vào mặt người
bạn của mình. Người bị tát, không nói gì, chỉ dừng lại ít phút để viết
lên cát dòng chữ:” Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã đánh vào mặt
tôi”.
Họ tiếp tục đi.
Thêm một chặng đường trong cuộc hành trình, họ gặp một hồ nước. Họ
quyết định dừng lại để tắm. Quá mải mê với làn nước mát, một người đã bị
hụt chân xuống dòng nước sâu và đang chìm dần. Chính là người đã bị
đánh vào mặt lúc trước. Tuy nhiên, anh đã được cứu kịp thời. Người cứu,
không ai khác chính là người đã tát vào mặt bạn trong lúc giận dữ khi
trước.
Sau khi thật sự an toàn, người suýt chết đuối liền tìm một tảng đá,
viết lên đó dòng chữ:” Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu tôi”.
Rất ngạc nhiên, người đánh bạn hỏi:” Khi tôi đánh bạn, bạn viết lên cát, còn khi tôi cứu bạn, bạn viết lên đá. Vì sao?”.
Người đã viết những dòng chữ lên cát và lên đá giải đáp sự thắc mắc bạn mình:” Khi một ai đó làm ta tổn thương ta, ta nên viết điều đó lên cát – nơi mà gió có thể xóa nó đi một cách dễ dàng. Nhưng khi ai đó làm một việc tốt cho ta, ta cần phải khắc ghi điều đó lên đá – nơi mà gió không bao giờ bôi xóa được”.
Có thể bạn không nhớ đã đọc câu chuyện này ở đâu đó. Nhưng mong bạn đừng quên lời nhắn nhủ từ cốt truyện: Hãy học cách để ghi lại vết thương của bạn lên cát, song hãy khắc ghi lên đá những điều tốt đẹp bạn nhận được từ cuộc đời!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét