Bạn không bao giờ thấy cô bé đó khóc. Cô bé đó là một
món quà quý giá, không chỉ mang niềm vui đến cho họ, mà còn tìm ra niềm vui khi
không ai khác có thể.
- Bố đừng lo, năm nay con không cần mua
cái gì mới đâu mà! – cô bé nói khi bố của cô mất việc.
- Bà ơi, nếu bà không tìm thấy cái gậy thì
bà cứ dựa vào cháu cũng được. Cháu đủ thấp để bà dựa và đủ khoẻ để đỡ bà mà! – cô bé nói khi bà không
tìm thấy cái gậy chống.
Katie là cô con gái duy nhất của họ. Họ lấy nhau hơn
10 năm, và bác sĩ nói rằng họ không thể có con. Nhưng đến các bác sĩ cũng không
sao giải thích được khi cuối cùng thì Katie ra đời. Có thể Katie là món quà mà
cuộc sống tạo nên và tặng cho họ.
Dường như Katie có câu trả lời cho tất cả mọi thứ.
- Tại sao bầu trời màu xanh?
- Vì màu sơn xanh nhiều hơn các màu khác
và có ai đó làm đổ…
- Tại sao chim hót?
- Vì lúc đi dạo trong công viên thì bạn có
mang theo radio để nghe nhạc được đâu…
Đó là những câu trả lời của Katie. Katie luôn cười,
luôn vui vẻ, và ai nhìn thấy cô bé cũng có cảm giác nhẹ nhõm.
Chưa ai từng nhìn thấy cô bé buồn. Cho đến sự kiện
“nước mưa”.
Đó là ngày mà bố mẹ Katie đưa cô đi khám sức khoẻ.
Trông cô không được khoẻ lắm.
- Bác cần nói chuyện với bố mẹ cháu – bác sĩ bảo –
Bác sang chỗ cô y tá để cô ấy kiểm tra lại một chút được không?
Bố mẹ Katie rất lo lắng, dù họ cũng cố mỉm cười khi
Katie đi ra ngoài.
- Tôi thấy sức khoẻ của Katie có điều rất đáng lo ngại
— bác sĩ nói — Bây giờ phải thử máu thêm đã…
Ba tuần sau, bác sĩ có kết quả chắc chắn. Katie bị một
bệng ung thư hiếm gặp.
Rất ít khi bác sĩ lại đến tận nhà bệnh nhân để nói
chuyện nhưng Katie là một cô bé đặc biệt. Bác sĩ tới và nói bố mẹ Katie gọi cả
cô bé vào cùng nghe. Bác sĩ tin rằng một cô bé thông minh như Katie có thể hiểu
được vấn đề.
Trong phòng khách, bác sĩ thận trọng giải thích bệnh
tình của Katie, và trong thời gian tới cô bé sẽ phải chiến đấu với bệnh tật thế
nào, sẽ phải điều trị ra sao…
Katie bình tĩnh ngồi nghe, không nói lời nào. Nhưng
bỗng nhiên, nước mắt cứ chảy xuống hai gò má cô bé.
- Katie, con không sao đấy chứ?
- Không sao, mẹ ạ, sao mẹ hỏi thế?
- Katie, mẹ thấy con đang khóc…
- Không phải con khóc đâu… Đó là nước mưa… Con hơi sợ một chút và nước
mưa rơi xuống để cuốn nỗi sợ đi ấy mà…
- Quả thật, tối hôm đó trời mưa rất nhiều. Có thể
nhiều người đang lo lắng và nước mưa rơi để cuốn trôi nỗi lo đi.
Katie, cô bé của những điều kì diệu, nhập viện vào
ngày hôm sau và trở về nhà sau 6 tháng, hoàn toàn bình phục.
Tôi viết bài này vì hôm nay tôi nghĩ đến Katie. Tôi
luôn nghĩ đến cô bé khi sợ hãi, lo lắng, buồn đau… Nhưng rồi “nước mưa” lại rơi
và cuốn những lo lắng của cô bé trôi đi.
(st)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét